Cậu luôn chu đáo, tỉ mỉ, đon đả đã từng li đã từng tí, sai sót đang chiếu nắm, luôn luôn để tâm tới các bạn người nhà yêu, cơ bản là cứ lặng thầm nhưng mà quan tâm. Song, cậu lại quan trọng nói ra lời. Cấp thiết bảo rằng cậu yêu hắn.
Trình làng truyện Luyến thanh trung độc
Tác giả: Yêu Nguyệt
Thể loại: truyện đam mỹ ngược
Trích đoạn truyện Luyên thanh trung độc
Trong căn nhà yên tĩnh mà trống trải, căn bệnh Quân Ngạn một gia đình dựa người thân lên ghế salon, trên đùi đặt cuốn sổ bé bỏng, hí hoáy tô tô vẽ vẽ vài đường, cậu thỉnh thoảng lại ngước mắt lên xem giờ.
Đúng lúc dịch Quân Ngạn vẫn định đặt cây viết đứng vững chế tác âm nhạc, ngẫu nhiên tiếng chuông reo vang, cậu giật mình nhưng ngồi phắt dậy, đặt bình chè lên bàn, chọn gói lá chè sấy bị khô hảo hạng, đổ một lượng lá vừa đủ vào trong bình, rồi rối rít đi về phía vô cùng nước.
Làn nước nóng hổi trút vào phía bên trong bình chè, từng lá trà bị khô quá quắt dần nở ra, trôi nhè nhẹ bề mặt, thứ hương thơm đương đại nhưng mà biểu tượng cùng làn khói nghi bất tỉnh ngấm dần vào khứu giác, quả thực khiến bệnh Quân Ngạn chổ chính giữa tình khoan khoái. Cậu lại cuống quýt trở về vị trí cũ, đặt mẫu nắp sứ lên bên trên để chiếc bình giữ nhiệt. Hai tay căn bệnh Quân Ngạn ủ lấy một cốc trà nóng ấm, trên khóe mắt nhất thời chỉ ra vài nét đượm bi quan, cậu chuyên chú nhìn về phía góc cửa vẫn vẫn đóng im lìm.
chặng chừng năm phút sau, cửa mở. Từ bên ngoài, vài cha người trong gia đình đặt chân đến buồng, ai cũng nở nụ mỉm cười tươi tắn, cùng cả nhà tán gẫu rất là vui vẻ.
“Mọi các bạn sẽ đau khổ rồi.” – căn bệnh Quân Ngạn đứng lên, hướng về phía đã từng người trong gia đình mà lại thăm hỏi.
“Cảm tạ.” – Một bạn nam giới trong số họ thông báo.
>> Đọc thêm Truyện đam mỹ sủng
các bạn Nhật nổi danh nhân loại là lễ phép gọn gàng, dịch Quân Ngạn tuy rằng trong thâm trung khu còn chưa thích ứng được mang phần đa lời lẽ khách sáo ấy mà lại cậu thân là đội ngũ nhân viên, tập mãi vẫn thành các việc hay làm. Nhiều hơn, ở cưng cửng vì chưng của bệnh dịch Quân Ngạn, điều này được sự cần dùng cực kì khắt khe.
gắng rồi đã từng thành viên gia đình một, núm bên trên tay đồ đạc của bản thân mình, chào tạm biệt nhau, từ từ rời đi.
“Ôi chao, mệt chết! Ta muốn khiếu nại! Ta vẫn muốn có một số người thay mặt đại diện giống Tiểu Ngạn mà!” – Rồi một người khác đi ra, thân hình thấp nhỏ bé, là nam nhân, cố kỉnh nhưng mà y cứ nũng nịu nhất quyết với bạn đối mặt, giọng điệu trong trẻo giận hờn cũng như trẻ nít.
“Rất xin lỗi, nhưng lại thiết lập nhà bạn đại diện thay mặt là chuyện độc quyền, cậu chớ tất cả mơ hão!” – Một gã to lớn tiến tới cơ mà gõ lên đầu kẻ kia.
“Ơ… Đừng nói nuốm chứ! Nhân da có muốn có một số người đại diện!” – Y thân là một đại nam nhân, đó cố kỉnh lại thực hiện giọng điệu khiến người thân khác dựng tóc gáy.
dịch Quân Ngạn chưa nói gì, cậu chỉ mỉm cười nhạt, rồi nâng ly chè nóng ấm, gửi cho những người kia, khẽ đựng tiếng, “Đằng Tự tiên sinh, sẽ đau buồn.”
“Oa, Tiểu Ngạn quả nhiên là một mọi người thay mặt đại diện tốt nha!” ánh mắt Chí Thủy bỗng bừng sáng, mắt mở béo tỏ rõ mong mỏi tột bực.
Đằng Tự nhận lấy bát chè, chẳng chút nghĩ ngợi, uống một hơn cạn sạch.
“Đó là nhiệm vụ của mình.” dịch Quân Ngạn khẽ cười, rồi đón lấy cái cốc rỗng từ tay Đằng Tự, có vào ở trong phòng vệ sinh rửa sạch.
“Ta nói, ngươi thấy nếu đem Tiểu Ngạn đi làm cho bảo hình tượng có ổn không?” quan sát theo dáng gia đình gầy đét đấy đi vào toilet, Chí Thủy ngồi cố kỉnh vẻo trên ghế sofa tự vấn.
“Sao vậy? Bản thân cậu đó còn chẳng ca cẩm, tại sao cậu cứ phải sợ Quân Ngạn bị ảnh hưởng thương?” – Đằng Tự ngay cả mí mắt cũng chẳng bi quan mở, trả lời.
“Cậu đấy chưa ấp ủ oán thù hận là do Quân Ngạn là thành viên tốt! Chỉ ngươi là đồ thối tha, có vẻ chịu nổi tính khí của ngươi, bên trên đời này chắc rằng chỉ duy gia đình bạn Tiểu Ngạn!” – Chí Thủy thở phì phò đặt mình đứng phắt dậy.
Đằng Tự ngẩng đầu, chú ý về phía khuôn mặt sẽ bực tức của y mà mỉm cười cười cợt, “Tôi nhân phẩm thối nát? Nắm không phải cậu đang luôn kè kè tôi sao?”
Bị cười nhạo, Chí Thủy càng thêm tức giận, nhe hàm răng gầm gừ, khuôn bên trắng nõn giờ vẫn đỏ au bởi tức. “Tốt thôi! Đấy đó chính là ngươi nói! Ngày mai ta đang đi tố cáo chuyện này, cỗ drama lần này đã chưa hợp tác sở hữu ngươi nữa!”
Thấy nhà bạn kia giờ đang nổi bão tố, hắn cười cợt ôn hòa, bao bọc lấy bả vai nhỏ xíu gò của Chí Thủy, “Được rồi được rồi, tôi biết chúng tôi sai được chưa? Chí Thủy đại nhân liệu có thể rộng lượng tha thứ?”
Vừa rửa ngừng chiếc chén bát, căn bệnh Quân Ngạn đi ra đã nhận thấy cảnh hai gia đình bạn tươi mỉm cười ôm ấp ủ ấp vô cùng thân mật, thuở đầu là bàng hoàng, sau lại thoáng bi quan, lui lại vào trong toilet.
“Ai, Quân Ngạn, đem mẫu ly ra đây mang lại bên tôi.” Đằng Tự liếc mắt về phía cậu, kêu lên.
cực chẳng đã thở lâu năm, bệnh dịch Quân Ngạn chưa kịp né tránh giờ khuôn mặt đã lưu chút đượm bi thương, lần thứ hai lại Cách ra khỏi phòng ngự sinh.
Chúc quý bạn đọc đọc truyện vui vẻ!